Chuyện trà đáChuyện Y Dược

Tốt không giàu vì tốt chưa đủ

“Người tốt có giàu được không?”

“Người tốt có giàu được không?”

Mình có cậu em trai làm “marketing” Đông y tên Đức.

Đức là người tốt như chính cái tên của nó.

Đức học giỏi và đã sớm có người yêu từ năm lớp 8 tên là Thư, hai đứa có một tình yêu rất đẹp.

Chúng nó hẹn nhau phải quyết tâm vào trường Dược, đỗ Dược thì mới được hôn nhau.

Và rồi chúng nó cũng hôn nhau…

Chuyện cũng chẳng có gì cho đến năm 3 đại học, khát vọng làm giàu bắt đầu đánh thức Đức. Đức đam mê kiếm tiền, Đức muốn kiếm thật nhiều tiền, Đức xin vào một công ty chạy ads sản phẩm giảm cân.

Cũng sẽ chẳng có gì nốt nếu như sản phẩm đó là sản phẩm tốt. Nhưng đời lại không cho Đức được yên, sản phẩm giảm cân Đức bán chứa Sibutramine, là một chất cấm làm giảm cảm giác thèm ăn nhưng gây ảnh hưởng thần kinh vô cùng nghiêm trọng.

Với cái tâm của một người dược sĩ, à nhầm… kiến thức của một người dược sĩ, Đức biết rõ điều này.

Tuy vậy, vài cuốn sách và hội thảo đã đánh thức con người phi thường trong Đức. Đức bảo… em chỉ chạy ra số, còn sale mới là bọn bán hàng, vả lại em cũng chả ép ai mua hàng.

Đức nhắm mắt lên camp, Đức lên camp nhiệt hơn, tài khoản chết Đức vẫn phải lên camp, Đức lên camp như chưa có gì trong sản phẩm, Đức lên camp…

*camp = campaign (chiến dịch quảng cáo) 

Vì thấy Đức lên camp số về nhiều, tiền về nhiều, Thư thích. Giờ đây thay vì phải hẹn hò ở góc công viên toàn muỗi, hai đứa có thể thoải mái thổi cơm tại căn Vinhome của Đức, đi hóng gió bằng Mercedes C200 mới của Đức. 

Cuộc sống thật êm đềm cứ thế trôi, nhưng nụ cười của Đức cũng trôi theo nốt. Đức không còn cười tươi như ngày xưa nữa… Mình hiểu Đức nghĩ gì… Đức biết Đức nghĩ gì… 

Đức ngủ không ngon, Đức ăn không ngon, dùng Facebook cũng không ngon vì thi thoảng lại có mấy bài share chửi những người làm Đông y như Đức… 

Đời cứ bắt Đức phải dằn vặt.

Con người phi thường trong Đức trước đây 100% cho công việc, giờ phải chia ra 50% chiến đấu với chính sự dằn vặt của Đức. Vì thế mà data cũng chỉ về 50%, rồi sản phẩm cũng đến giai đoạn thoái trào, data chỉ còn 5%.

6 tháng trôi qua, con người phi thường trong Đức đã dần mệt mỏi, tiền không về nhiều nữa.

Thư bỏ Đức, Vinhome bỏ Đức, ngay cả C200 cũng đá đít Đức để theo một người đàn ông khác…

Đức nghèo.

Mình lại có một người em nữa tên là Hậu, cu này mình hứa sẽ kể ngắn

Hậu là bạn đồng môn của Đức, Hậu cũng là người tốt, Hậu luôn tin vào một cái kết có Hậu như chính cái tên của Hậu vậy.

Tuy nhiên, từ khi Đức làm Đông y thì Hậu trở nên ghét Đức. 

Hậu ghét lây sang cả ngành Đông y, thậm chí Hậu ghét luôn cả mấy đứa học Dược làm marketing. Ghét cả ngành marketing, bán hàng.

Hậu cho rằng những đứa bán hàng không tạo ra giá trị cho sản phẩm và xã hội.

Oái ở chỗ, Hậu ghét marketing chứ đâu có ghét tiền.

Nhìn thấy Đức giàu, Hậu cũng thích lắm. Miệng thì nói ghét nhưng tối về Hậu lại mò mò học Facebook ads, SEO, Google ads… Hậu xin vào làm marketing cho công ty của một Thạc sĩ trường Dược, chất lượng sản phẩm thì miễn bàn.

Nhưng đời có cho ai giàu bằng thứ người đó ghét bao giờ… 

Hậu nghèo.

2 thằng em mình, Đức rõ ràng là người xấu, Hậu là người tốt. Cả 2 đều nghèo.

Vì sao?

  • Vì thằng xấu vẫn còn dằn vặt khi làm điều xấu
  • Đứa tốt vẫn nhìn sang thằng xấu mà thèm thuồng

Mấu chốt ở chỗ chúng nó đều không tin vào con đường của mình. 

Không nói đến vấn đề đạo đức hay hậu quả, xấu hay tốt là do sự lựa chọn. Nhưng chỉ có kẻ kiên định một cách mù quáng với mục tiêu của mình thì mới có thể đi đến thành công. 

Có điều người tốt mà giàu thì sẽ khó hơn, không phải vì họ ngây thơ mà vì:

  • Tốt 99% là chưa tốt
  • Xấu 1% là xấu rồi

Vậy mới nói “Tốt không giàu vì tốt chưa đủ”

Làm người tốt là rất khó, huống hồ đã tốt lại còn phải giàu, nhỉ? 🙂

Hy vọng qua câu chuyện của 2 thằng em mình vừa bịa ra, mình tin bạn sẽ chọn đúng, chọn xong thì theo đuổi mục tiêu đó đến cùng, chắc chắn bạn sẽ giàu.

Love U 3000 <3 

From Dược sĩ Quân 

#VHHV_Challenge 

Dược sĩ trà đá

Blog là những chia sẻ góp nhặt của mình về Marketing, một vài câu chuyện ngành Dược và chút góc nhìn cuộc sống. Cảm ơn bạn đã đọc tới đây! Có thể chúng ta gặp những quan điểm khác nhau, nhưng nếu tìm được chút điểm chung với mình, cho phép mình mời bạn cafe/trà đá nhé.

Đọc thêm một số bài viết của mình nhé

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to top button