Vào thời Chiến Quốc, Sở là một nước lớn. Hôm ấy Trang Tử đang tiêu dao câu cá trên dòng Hán Thuỷ. Sở vương bèn phái hai viên quan đại phu tới gặp Trang Tử, họ cung kính nói:
- Xin phiền tới tiên sinh về chuyện của nước chúng tôi. – Giọng nói rất khách khí, tức là muốn mời ông xuất sơn làm Tể tướng, mong muốn ban chức Tể Tướng nước Sở cho ông.
Trang tử tay cầm cần câu, đầu không quay lại đáp:
- Tôi nghe nói nước Sở có một con rùa thần, đã chết ba ngàn năm mà vua Sở vẫn giữ nó trong hộp. Đặt trong miếu thờ. Theo các vị thì con rùa ấy muốn chết để xương lại cho người ta thờ cúng hay muốn sống để lê đuôi bò trong bùn?
Hai viên đại phu đáp:
- Đương nhiên là muốn sống!
Trang Tử chậm rãi:
- Thế thì xin hai vị tự nhiên, để tôi lê đuôi sống trong bùn vậy!
Đó chính là thái độ của Trang Tử trước cái “danh” được dâng lên tận cửa.
Bởi đâu lòng người được tự do? Là bởi con người có thể không tham hám. Cuộc đời con người chỉ có thể bị trói buộc bởi chính việc mà mình tham hám. Nếu không tham hám thì còn có gì trói buộc được bạn?
Rất nhiều sự vất vả của nhân sinh cần thiết phải được đặt câu hỏi “Để làm gì?”
Có thể có một câu trả lời rất cao thượng, đó là vì hạnh phúc của người nhà, vì thành công của tổ chức, vì đóng góp cho xã hội,… Thế nhưng động cơ tiềm ẩn phía sau đó là gì? Hãy tự vấn lòng mình: Phải chăng chúng ta đang tìm kiếm một cái cớ đường hoàng cho danh và lợi? Rất nhiều khi trong cuộc sống, chúng ta vì danh lợi, từng bước bị danh lợi dụ dỗ, không dứt ra được.
Tất nhiên,
Hươu ăn cỏ, người ăn thịt, chó ăn phân. Không thể lấy cái ngon của vật làm cái thỏa lòng của mình được.