Nguồn ông anh: tuanhnguyen.info
Trời chớm vào xuân, núi rừng ca hát, ngồi lại trà quán. Thân thể hồng hào, tức tửu vô vi, nhâm nhi trà chiều, thật là tao nhã vô cùng.
Ấy thế mà luận về vô vi có vẻ thế gian vô tường, thâm tâm bất an, vô dụng cứ ngỡ vô vi, tác hại triền miên. Âu cũng là phận. Nay, thời gian vô khối, kẻ không trẻ trâu này xin mạn đàm khai bút, mượn chuyện con mèo, con chuột mà kiến giải lời thánh nhân, luận lại cổ thư mà làm quà tặng cho đời.
Vô Vi – Một trong cảnh giới của chữ Vô trong Hoa Hạ ngàn năm. Nhiều người cứ nghĩ vô vi là không làm gì. Tuyệt nhiên không phải. Vô Vi là làm như không làm, tuyệt thế trên đời chẳng phải ai cũng nhìn nhận ra, ấy vậy mà trời đất mới đứng đầu tất cả. Vì trời không làm gì, đất cũng không làm gì.
Đạo Đức Kinh
Chữ Hư, chữ Vô, chữ Không, trong siêu hình học đạo Lão, tức là Tuyệt đối. Đạo đức kinh chương 40 viết:
-Thiên hạ vạn vật sinh ư hữu, hữu sinh ư Vô
Xướng đạo Chân ngôn viết:
– Đạo gia gọi là Hư; Phật gia gọi là Không.
Không có thể nhìn thấy mọi sự, nghe thấy mọi sự. Không vẫn không làm gì gián cách, không vốn vô lượng, vô biên. Cho nên khi một người suy nghĩ, người cùng nhà không hay biết, mà Hư không vô lượng, vô biên đã biết, đã hay… Vì thế, Nho gia nói “Thân độc, úy không” cẩn thận khi ở một mình, sợ hãi cái Không
Nơi con người hư vô chính là chân tâm, bản tâm con người. Sách Tựu Chính lục viết: Thiên hạ vạn sự vạn vật giai hữu hình, hữu tích, duy có tâm là không thể lấy hình tích mà tìm cầu; không tiếng không hơi; không không, đãng đãng
Hay tiếp trong Đạo Đức Kinh đã viết rõ
– Cố hữu chi dĩ vi lợi, vô chi dĩ vi dụng.
Kiến giải thì nhiều. Ấy thế mà nói tóm gọn lại là. Làm 1 chỉ được 1, làm 10 chỉ được 10, chi bằng đéo làm gì hết là có đủ thiên hạ. Không làm gì cũng có cách của không làm gì. Thánh nhân an tọa xuất ra khí, khí xuất phi hữu hình, hữu hình phi nắm bắt, ngu dốt bình phàm chỉ thấy ngồi không. Ấy thế mà có cả thiên hạ.
Người tu tĩnh toạ, quán đan điền cần dụng tâm như mèo đang rình bắt chuột, lim dim thư giãn như đang ngủ, nhưng lại vô cùng nhậy bén, không có động tĩnh nào lại không biết. Biết mà không theo, thư giãn mà vẫn chăm chú, thâu liễm mà vẫn luôn đáp ứng….chỉ cần chuột chạy qua là lập tức bắt kịp, vô cùng diệu dụng.
Chớ dụng tâm quá sức, cũng không buông lơi dãi lải,…thư giãn mà tập trung, dụng tâm mà tự nhiên, đi mà như đã đến. Đây là điểm khó lĩnh hội đứng đằng sau mọi hình thức tu tập, người tu tập nội khí, tĩnh toạ hãy cố thâm nhập trạng thái này.
Đạo khả đạo phi thường Đạo. Danh khả danh phi thường danh.
Vô danh thiên địa chi thủy, Hữu danh vạn vật chi mẫu.
Ảnh: Bài thơ tại Vô Vi Tự – Hà Nội