Cảm ơn
Những người cho tôi, ngay cả khi tôi ngủ.
Có lẽ đã từng lướt qua, từng chào nhau ngoài kia, chẳng muốn nhìn nhau, trong này. Có lẽ còn từng va chạm, cãi vã, còn cho nhau chút đồng bạc cuối cùng, giữa đêm mưa tháng 9. Về thôi,
Đã từng, suýt nữa coi người là “người thân”
Cơ mà,
Cảm ơn có nhầm, chắc tôi xin rút lại. Ai lại mong người thân của mình già và mạn tính đâu ông.
Mẹ già rồi, “mẹ quê, than thở thì đủ điều
Than điện than nước than xăng than gas, ôi, nhưng chẳng than hôm qua thôi sao không ngủ được.
…
Và nếu bạn từng ngồi xổm nhóm bếp lửa
Nếu bạn từng lấy than rồi vẽ bậy lên mép cửa.”
Nếu biết tôi xem người như “người thân”, chắc mẹ buồn,
mong người mạn tính, mẹ buồn hơn…
Con vẫn chưa từng vẽ một hình trái tim cho mẹ.
“Hình như,
có một sự nhầm lẫn giữa sự tử tế và yếu điểm.”